Từ Sài Gòn đến Bordeaux: Một mình giữa Châu Âu
Trong một thế giới ngày càng phẳng, “đi du học” không chỉ là tấm vé đến một đất nước khác, mà còn là hành trình đi tìm phiên bản trưởng thành hơn của chính mình. Với anh Viết Hưng, mọi thứ bắt đầu rất tự nhiên từ cây bút chì màu và những bức tường chi chít nét vẽ thuở bé, cho đến một ngày anh nhận ra kiến trúc có thể là con đường đưa mình đến với thế giới.
Anh có nhớ khoảnh khắc đầu tiên khiến mình biết “à, có lẽ mình sẽ theo kiến trúc” không?
Nếu nói chính xác về thời điểm thì mình sẽ không nhớ chính xác, nhưng việc mình chọn học kiến trúc là sự tổng hợp của nhiều sở thích. Hồi nhò, minh rất thích vẽ, kể từ khi cầm đến cây bút chì màu trên tay là mình có thể dành hàng giờ để vẽ tranh, tường nhà mình chi chít các nét vẽ, ba mẹ mình kể lại. Từ các cấp học nhỏ như mẫu giáo, cấp 1 cấp 2,3 thì mình luôn tham gia các hoạt động phong trào về mỹ thuật tại trường học, đôi khi cả tuần mình chỉ mong đến tiết mỹ thuật nhất. Bên cạnh đó, mình rất thích làm đồ chơi, mô hình bằng các vật dụng quanh nhà, điều đó làm mình cảm thấy thân thuộc khi làm mô hình khi học tại trường Kiến Trúc Và một phần là may mắn, trước đợt thi 4 tháng trường Kiến Trúc chuyển sang cơ chế tuyển sinh từ Toán, Lý, Vẽ thành Toán, Văn, Vẽ lại càng khớp với những sở thích của mình hơn, đó là văn học, việc ham mê học hỏi và đọc sách từ các tác phẩm trong nước lẫn ngoài nước cũng thúc đẩy tính tưởng tượng khi mình thực hành Kiến Trúc lúc ở trường lẫn khi đã tốt nghiệp và đi làm. Tựu chung lại việc chọn Kiến Trúc là sự tổng hợp rất nhiều điều mình thích khám phá, mày mò xuyên suốt thời gian niên thiếu.

Trong những năm tháng còn là sinh viên, khi phải tự mình tìm cơ hội, tự mở cánh cửa cho chính mình điều gì đã giúp anh giữ được động lực để tiến về phía trước mỗi ngày?
Trong môi trường Đại Học Kiến Trúc, việc học rất bận rộn với những đồ án lẫn những dự định đi làm, quả thật đã có lúc mình cảm thấy rất lạc lõng, hoài nghi với con đường của chính mình. Khi việc đam mê, mời gọi những người bạn qua những ý tưởng đi ra nước ngoài để biết thêm nhiều thứ đều không được hưởng ứng đôi lúc cũng làm mình cảm thấy rất đơn độc, chán nản, nhưng suy cho cùng thì có lẽ hành trình của mọi người của mỗi người là khác nhau, gia cảnh, dự định cũng là những phần gắn liền khác nên mình nhận ra đôi khi có những thứ mình phải tự bắt đầu một mình… Mình thi thoảng có thời gian rảnh là lại ra công viên 23 tháng 9 đề tìm người nước ngoài để cải thiện tiếng Anh, đến các hội thảo, chuyên đề về học bổng, du học để tìm hiểu các thông tin. Song song đó là mình tìm đọc những blog du học, kết nối với những alumni từ trong và ngoài trường Kiến Trúc và biết thêm về hành trình du học từ họ cũng như những mạng lưới mối quan hệ ngoài cộng đồng khác…Khi mình chủ động đã tạo ra cho mình một hệ sinh thái mà mọi ngóc ngách đều gắn liền với các yếu tố nước ngoài đã khiến bản thân mình giữ vững quyết tâm trong một thời gian dài, và giữ bản thân tập trung vào mục tiêu phía trước mà không lung lay.

Với anh, một quỹ học bổng có ý nghĩa như thế nào trong hành trình đi du học, chỉ là sự hỗ trợ tài chính, hay còn là một điểm tựa tinh thần nào đó?
Với mình, quỹ học bổng không chỉ là sự hỗ trợ tài chính lớn mà còn là một sự hỗ trợ về tinh thần và chia sẻ cộng đồng. Đơn cử là hiện tại mình đang trong kì học trao đổi tại Science Po Bordeaux ở Pháp từ trường chính là Đại Học Tổng Hợp Wroclaw- Ba Lan của mình. Ngoài sự hỗ trợ tài chính từ Liên Minh Châu Âu – quỹ học bổng Erasmus Mundus ra, còn có những hội nhóm hỗ trợ sinh viên từ các trường chủ nhà từ các chỉ thị của quỹ Erasmus, điều đó làm cho chúng mình hòa nhập mau hơn với môi trường học mới, kết nối với những thầy cô, bạn bè các nước qua các kênh cộng đồng và các sân chơi bên lề, khiến việc lo lắng khi đi xa không còn là trở ngại mà chuyển sang cảm giác an tâm rằng mình không có một mình xuyên suốt quá trình học tập.
Với mình, quỹ học bổng không chỉ là sự hỗ trợ tài chính lớn mà còn là một sự hỗ trợ về tinh thần và chia sẻ cộng đồng

Người ta hay nói “tự học là kỹ năng sống còn trong thời đại mới”. Khi anh bước ra môi trường quốc tế, sự tự học đó đã thay đổi anh như thế nào?
Điều đó đúng trong mọi thời đại, ở môi trường quốc tế mình lại càng thấy điều đó rõ ràng hơn hết. Khi mọi môn học đều được đính kèm các nội dung cần phải đọc và chuẩn bị trước khi đến giảng đường, nhưng khi tiết học diễn ra những phạm vi được thảo luận hoàn toàn không những được gói gọn trong nội dung đã được chỉ định trước mà còn lan ra nhiều chủ đề bên ngoài khác mà sinh viên có thể liên hệ từ các báo đài, kênh tin tức, các ấn bản, nghiên cứu khoa học,vv ,,, giảng viên ở đây có một vốn kiến thức sâu rộng đế phản bác các vấn đề đó trên nhiều phản biện của những nền văn hóa, nhận thức, trình độ khác nhau, điều đó làm mình cảm thấy thú vị dưới một môi trường các kiến thức mới được tiếp thu trong quá trình phản biện, tương tác lẫn nhau của tri thức, điều đó cho thấy việc tự học, trau dồi các nội dung mới luôn là một kỹ năng cần thiết đặc biệt là trong môi trường đa văn hóa, quốc tế

Nếu được quay lại thời sinh viên ở Đại học Kiến trúc, anh nghĩ thử thách lớn nhất mà mình từng đối mặt là gì?
Thử thách lớn nhất của mình khi còn đi học ở trường là việc cân bằng giữa việc đi làm và đi học, khi đó mình đi thực tập lúc cuối năm 2 và suy trì song song với việc học trong tầm 1-2 năm. Việc thực tập sớm làm mình hiểu biết và chạm vào nghề sớm nhưng nó cũng khiến mình dành ít thời gian cho việc học hơn như là một sự đánh đổi. Lịch học ở trường Kiến Trúc khá dày và nặng đồng thời là thời gian cho những đồ án lại khá gấp khiến việc hoàn thành đúng hạn thực sự là một điều khó khăn. Đặc biệt là với đồ án tốt nghiệp, thứ khiến mình phải giải quyết một khối lượng công việc khổng lồ trong thời gian giới hạn là điều mình luôn rút kinh nghiệm và cải thiện kỹ năng quản lý thời gian của bản thân trong mọi việc sau này.
Hành trình tìm đường đi du học với anh có phải là một hành trình đầy thử thách không? Hay đó là quãng đường giúp anh nhận ra phiên bản khác của chính mình?
Hành trình đi du học là hành trình mình cần hỏi và rèn luyện bản thân mỗi ngày, đối thoại với bản thân và tập trung cho những gì mình mong mỏi nhất
Khi nhìn lại, mình nhìn lại thì đó là một chặng đường đầy gian nan nhưng cũng rất thú vị, nhờ đó mình hiểu rõ bản thân và nhìn mọi thứ theo hướng trình tự và kế hoạch hơn. đồng thời mình cũng nhận thấy bản thân kỷ luật và chủ động hơn khi bắt đầu quá trình đó. Hành trình đi du học là hành trình mình cần hỏi và rèn luyện bản thân mỗi ngày, đối thoại với bản thân và tập trung cho những gì mình mong mỏi nhất. Mình chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình ngồi trong giảng đường phản biện về những vấn đề chính trị, kinh tế, văn hóa, môi trường (những điều lúc trước mình chưa chú tâm lắm) với những người bạn quốc tế, nhưng đó là điều mình làm mỗi ngày và mỗi tuần ở thời điểm này. Mình cũng không nghĩ mình sẽ ở xa gia đình và xung quanh mình toàn là những người lạ khi đến với một môi trường mới, nhưng nay mình đã quen và thấy việc kết bạn và sinh hoạt cũng những những người bạn mới thật dễ dàng, cũng như thôi thúc mình tìm hiểu nhiều hơn về những nền văn hoá khác… Chính sự thay đổi môi trường mới những tương tác mới đã khiến bản thân mình nhận ra mình cũng có những phiên bản không ngờ tới và phấn khởi trước những điều mới mẻ phía trước.
Lời kết
Giờ đây, giữa giảng đường quốc tế, anh Viết Hưng vẫn giữ cho mình tinh thần của cậu sinh viên Kiến trúc năm nào luôn tò mò, ham học và sẵn sàng bắt đầu lại ở bất kỳ đâu. Hành trình ấy nhắc chúng ta rằng: để đi xa, đôi khi chỉ cần một bước đầu tiên đủ dũng cảm, và một niềm tin đủ lớn rằng mình có thể.
