“Làm nghề đâu phải cứ nhanh là tới đích. Có những đoạn đường cần đi chậm lại, để kịp hiểu mình đang đi đâu.”

 

Tôi có dịp ngồi trò chuyện cùng KTS. Phan Đức Nhựt. Câu chuyện bắt đầu từ những mệt mỏi của người trẻ khi thấy xung quanh ai cũng “có gì đó trong tay”. Và rồi dần dần, cuộc trò chuyện xoay quanh một điều sâu hơn: người trẻ không cần quá vội vã để được công nhận. Vì nếu bạn làm việc với thái độ đúng – bạn sẽ có chỗ đứng của riêng mình.

Không có con đường tắt cho sự trưởng thành trong nghề

“Trước đây tôi nghĩ cứ làm tốt chuyên môn là đủ. Nhưng khi chuyển qua làm quản lý, tôi mới biết: kiểm soát công việc của người khác còn khó hơn tự làm rất nhiều.”

Không phải cứ lên chức là sẽ biết cách lãnh đạo. Không phải cứ học xong kỹ năng mềm là có thể quản lý.
Làm nghề là một chuỗi những thử thách thật – và không phải ai cũng được dạy cách bước vào những vai trò lớn hơn.

“Không có ai nói bạn phải gánh team khi một người giỏi bỏ việc giữa dự án. Nhưng bạn sẽ phải làm điều đó, vì không ai khác có thể.”

Trưởng thành trong nghề không đến từ việc có danh xưng đẹp. Mà từ lúc bạn không còn đổ lỗi cho ai, và sẵn sàng đứng ra chịu trách nhiệm.

Chủ động – nhưng không cần ép buộc bản thân phải tỏa sáng

Anh kể về những năm đầu nghề, khi luôn là người xung phong, sẵn sàng bắt chuyện, xin thêm việc, nhận thêm phần. Nhưng sau này, anh hiểu: chủ động không phải để “lấy điểm” – mà để kết nối một cách chân thành.

“Mình chủ động kết nối, chủ động giữ quan hệ. Nhưng không phải vì mong nó mang lại điều gì ngay lập tức. Chỉ là, cứ làm đúng, rồi nó sẽ quay lại.”

Kết nối thì dễ, giữ kết nối mới khó. Và chỉ khi bạn sống thật – người khác mới thật lòng muốn đồng hành cùng bạn lâu dài.

Không ai giống ai, nên đừng để áp lực đồng trang lứa làm bạn hoài nghi chính mình

Chúng ta sống trong một thời đại mà những câu chuyện “20 tuổi khởi nghiệp triệu đô” hay “25 tuổi giám đốc sáng tạo” phủ khắp mạng xã hội.

Và thế là bạn thấy mình… chậm.
Không giỏi bằng người ta.
Không đặc biệt bằng người ta.
Không được công nhận như người ta.

KTS. Phan Đức Nhựt từng nghĩ mình không làm đủ tốt. Nhưng rồi anh nhận ra: mỗi người có một xuất phát điểm khác nhau, một quãng đường khác nhau. Và nhiệm vụ của mình là hiểu con đường đó, không phải để so sánh.

Anh không đi nhanh. Nhưng anh đi chắc.
Không làm nhiều thứ rầm rộ. Nhưng luôn có một giá trị riêng trong mỗi công trình, mỗi dự án mà anh theo đuổi trên hành trình tìm ra sứ mệnh của mình và công ty.

Cống hiến là điều cần, nhưng không phải để đánh đổi tất cả

“Hồi mới đi làm, tôi chỉ nghĩ đơn giản: làm hết sức mình. Được giao việc thì làm tới cùng. Rồi mọi người thấy, và trao cho tôi cơ hội.”

Anh không đặt mục tiêu phải nổi tiếng hay “build brand cá nhân”. Nhưng sự chuyên tâm đã tạo ra một uy tín ngầm – và từ đó, cơ hội cứ thế mà đến.

“Thành công không đến từ việc mình đi đòi. Mà từ lúc mình làm đủ lâu, đủ tốt, đến mức người khác tin rằng mình xứng đáng.”

Có những lý tưởng không cần phải nói ra – chỉ cần sống với nó mỗi ngày

Câu chuyện kết thúc bằng một suy nghĩ của anh:

“Ngành kiến trúc không thiếu lối đi. Vấn đề là bạn chọn lối nào phù hợp với mình – và có đủ kiên nhẫn để đi đến cùng hay không.”

Người thì chọn những công trình dân dụng quy mô nhỏ để đưa cái tôi vào từng viên gạch.
Người thì đi dự án lớn vì hợp với tư duy hệ thống.
Người thì theo con đường học thuật.
Không ai sai, không ai đúng. Chỉ là ai biết mình đang đi đâu, và không bỏ cuộc khi mọi thứ chưa tới.

Kết: Hành trình làm nghề không có hồi kết, nhưng chắc chắn sẽ có lối đi cho bạn

Bạn không cần là “phiên bản thành công” theo định nghĩa của người khác.
Bạn chỉ cần là người đang sống tử tế trong công việc của chính mình.

Miễn là bạn làm hết mình, học thật kỹ, giữ kết nối thật lòng, thì đến một lúc nào đó – sự nghiệp sẽ có chỗ cho bạn.

Vì sau tất cả, người ta không nhớ bạn làm được gì khi còn trẻ. Người ta chỉ nhớ bạn đã sống như thế nào trong hành trình dài ấy.